Blog

  • HLV qu:a đ:ời ngay sau khi hoàn thành nhiệm vụ ở SEA Games 33

    https://thethao247.vn/sea-games/432-hlv-thai-lan-qua-doi-ngay-sau-khi-hoan-thanh-nhiem-vu-o-sea-games-33-d402013.html

    21+ Hình Ảnh Hoa Sen Trắng Nền Đen Buồn, Đẹp Sâu Lắng

    Bà Kanokporn Donsamran – HLV trưởng ĐT Karate Thái Lan không may qua đời vì tai nạn giao thông đêm 16/12.

    Ngày 17/12, cộng đồng thể thao Thái Lan nói chung và Đoàn Thể thao Thái Lan nói riêng bàng hoàng trước thông tin HLV đội tuyển karate quốc gia, bà Kanokporn Donsamran, đã qua đời trong một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng tại huyện Wang Saphung, tỉnh Loei.

    Theo thông báo từ cơ quan chức năng, vụ việc xảy ra vào khoảng 0h16 cùng ngày, khi bà Kanokporn Donsamran đang trên đường trở về sau khi hoàn thành nhiệm vụ tại SEA Games 33. Chiếc xe chở bà Kanokporn Donsamran đã va chạm với đuôi một xe tải chở mía đang lưu thông trên đường. Nguyên nhân ban đầu được xác định do đèn hậu của xe tải bị che khuất bởi thân và lá mía, khiến người điều khiển phương tiện phía sau không kịp phát hiện khi xe tải phanh gấp.

    HLV Thái Lan qua đời ngay sau  762500HLV

    ĐT Karate Thái Lan – bàn Kanokporn Donsamran qua đời vì tai nạn giao thông sau SEA Games 33

    Các nhà chức trách nước này cho biết, ngoài hai phương tiện nói trên, một xe khác cũng liên quan đến vụ tai nạn và nằm lại tại hiện trường. Các phương tiện đều được nhận định đang di chuyển với tốc độ cao vào thời điểm xảy ra va chạm.

    Sự ra đi đột ngột của bà Kanokporn Donsamran là mất mát lớn đối với karate và thể thao Thái Lan. Dưới sự dẫn dắt của bà, đội tuyển karate Thái Lan đã thi đấu rất thành công tại SEA Games 33, giành tổng cộng 4 HCV, 5 HCB và 2 HCĐ, góp phần quan trọng vào thành tích chung của đoàn chủ nhà.

  • NÓ:NG: R:ơ:i máy bay khiến nhiều người thi:ệt m:ạng, cả gia đình của vận động viên nổi tiếng được xác nhận đã qu:a đ:ời

    Giới chức Mỹ xác nhận nhiều người, trong đó có cựu tay đua NASCAR Greg Biffle cùng gia đình, đã thiệt mạng sau khi một chiếc máy bay phản lực Cessna C550 gặp nạn vào khoảng 10h20 ngày 18/12 (giờ địa phương).

    Theo báo Đời sống pháp luật có bài NÓNG: Rơi máy bay tại Mỹ khiến nhiều người thiệt mạng, cả gia đình của vận động viên nổi tiếng được xác nhận đã qua đời. Nội dung như sau:

    Theo các báo cáo ban đầu, có tổng cộng 7 nạn nhân trong vụ tai nạn. Trên chuyến bay xấu số có ông Greg Biffle, vợ là bà Cristina Grossu, con gái Emma (14 tuổi) và con trai Ryder (5 tuổi). Ngoài ra, các hành khách khác được xác định gồm ông Dennis Dutton và con trai Jack, cùng ông Craig Wadsworth, một thành viên gắn bó lâu năm với cộng đồng NASCAR. Thông tin này được nêu trong thông cáo chung do các gia đình nạn nhân phát đi.

    Trong tuyên bố, các gia đình cho biết họ “vô cùng đau buồn trước mất mát to lớn” và đề nghị được tôn trọng quyền riêng tư trong thời gian đối mặt với thảm kịch.

    Hiện trường vụ tai nạn thảm khốc (Ảnh: X)

    Chiếc máy bay gặp nạn thuộc sở hữu của ông Greg Biffle. Theo CNN, máy bay rời sân bay khu vực Statesville, cách thành phố Charlotte khoảng 45 dặm về phía Bắc, vào khoảng 10h sáng. Những hình ảnh tại hiện trường cho thấy ngọn lửa bao trùm thân máy bay, cột khói đen dày đặc bốc cao lên bầu trời, khiến công tác cứu hộ khẩn trương được triển khai.

    Sân bay khu vực Statesville xác nhận sự việc trong một thông báo chính thức: “Chúng tôi có thể xác nhận đã xảy ra một sự cố hàng không tại sân bay khu vực Statesville. Vào khoảng 10h15 sáng, một máy bay đã rơi trong quá trình hạ cánh. Cục Hàng không Liên bang Mỹ đang trên đường tới hiện trường để tiến hành điều tra”.

    Greg Biffle và gia đình (Ảnh: Getty)

    Một phát ngôn viên của Cục Hàng không Liên bang Mỹ (FAA) cũng cho biết với báo The Express rằng chiếc Cessna C550 đã rơi khi đang hạ cánh tại sân bay Statesville vào khoảng 10h20 sáng ngày 18/12 theo giờ địa phương. FAA và Ủy ban An toàn Giao thông Quốc gia Mỹ (NTSB) sẽ phối hợp điều tra vụ việc, trong đó NTSB giữ vai trò chủ trì và sẽ công bố các cập nhật khi có thông tin mới.

    Hiện nguyên nhân dẫn đến vụ tai nạn thảm khốc vẫn đang được các cơ quan chức năng khẩn trương làm rõ.

    Theo báo Đời sống pháp luật có bài Vụ rơi máy bay rúng động Mỹ: Danh tính ngôi sao thể thao thiệt mạng cùng vợ và 2 con nhỏ chỉ vài ngày trước sinh nhật. Nội dung như sau:

    Thảm kịch hàng không gây rúng động nước Mỹ xảy ra vào khoảng 10h20 sáng ngày 18/12 (giờ địa phương) khi một chiếc máy bay phản lực riêng Cessna C550 rơi trong lúc hạ cánh, bốc cháy dữ dội. Vụ tai nạn khiến toàn bộ hành khách trên khoang thiệt mạng, trong đó có cựu tay đua NASCAR Greg Biffle cùng vợ và hai con nhỏ, biến chuyến bay tưởng chừng bình thường thành bi kịch đau lòng.

    Được biết, Greg Biffle là một trong những tay đua nổi bật của làng đua xe NASCAR, được người hâm mộ biết đến với biệt danh “The Biff”. Ông sinh năm 1969. Vụ rơi máy bay đã khiến ông qua đời ở tuổi 55, chỉ ít ngày trước sinh nhật lần thứ 56 vào ngày 23/12.

    Vụ rơi máy bay rúng động Mỹ: Danh tính ngôi sao thể thao thiệt mạng cùng vợ và 2 con nhỏ chỉ vài ngày trước sinh nhật- Ảnh 1.

    Ảnh: James Gilbert/Getty Images

    Greg Biffle kết hôn với vợ là Cristina vào tháng 1/2023. Gia đình ông có hai người con, gồm con gái Emma, 14 tuổi, là con riêng của Greg từ cuộc hôn nhân trước, và con trai Ryder, 4 tuổi.

    Trong sự nghiệp đua xe, Greg Biffle tạo dấu ấn mạnh mẽ ngay từ những ngày đầu bước vào NASCAR. Ông thi đấu tại NASCAR CRAFTSMAN Truck Series và được vinh danh là Tân binh xuất sắc nhất năm 1998. Hai năm sau, Biffle giành chức vô địch toàn mùa giải Truck Series năm 2000, khẳng định tên tuổi trong giới đua xe chuyên nghiệp.

    Sau thành công ở Truck Series, Greg Biffle tiếp tục chuyển sang NASCAR Xfinity Series và nhanh chóng gặt hái thêm nhiều thành tựu. Ông được trao danh hiệu Tân binh xuất sắc nhất năm 2001 và đến năm 2002 đã giành chức vô địch toàn mùa giải. Thành tích này giúp Biffle trở thành tay đua đầu tiên trong lịch sử NASCAR vô địch cả Xfinity Series lẫn Truck Series.

    Trong suốt sự nghiệp thi đấu, Greg Biffle giành tổng cộng 54 chiến thắng trên ba hệ thống giải đấu của NASCAR, trong đó có 19 chiến thắng tại Cup Series, hạng đấu cao nhất. Ông nhiều lần nằm trong top 10 bảng xếp hạng chung cuộc, đáng chú ý là vị trí á quân mùa giải năm 2005.

    Vụ rơi máy bay rúng động Mỹ: Danh tính ngôi sao thể thao thiệt mạng cùng vợ và 2 con nhỏ chỉ vài ngày trước sinh nhật- Ảnh 2.

    Greg Biffle cùng vợ con (Ảnh: Logan Riely/SRX via Getty Images)

    Với những đóng góp nổi bật cho NASCAR, Greg Biffle từng được vinh danh trong danh sách 75 tay đua vĩ đại nhất lịch sử NASCAR. Tên tuổi của ông gắn liền với một giai đoạn đáng nhớ của làng đua xe Mỹ, để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng người hâm mộ và giới chuyên môn.

    Đoạn video tại hiện trường ghi lại khoảnh khắc chiếc máy bay phản lực riêng Cessna chở gia đình cựu tay đua NASCAR Greg Biffle cùng ba hành khách khác hạ độ cao bất thường khi cố gắng quay lại đường băng vào khoảng 10h20 sáng 18/12 theo giờ địa phương.

    Theo hình ảnh lan truyền và lời kể nhân chứng, máy bay bay quá thấp, có dấu hiệu chao đảo và mất ổn định chỉ vài giây trước khi đâm mạnh xuống mặt đất. Vụ va chạm khiến máy bay phát nổ, tạo thành quả cầu lửa lớn, kèm cột khói đen dày đặc bốc cao, có thể nhìn thấy từ xa.

    Lực lượng cứu hộ và cứu hỏa nhanh chóng có mặt, phong tỏa hiện trường để dập lửa và triển khai cứu nạn, song do mức độ nghiêm trọng của vụ tai nạn, không có ai trên khoang được cho là sống sót. Giới chức Mỹ xác nhận tổng cộng 7 người thiệt mạng, gồm Greg Biffle, vợ là Cristina Grossu, hai con là Emma (14 tuổi) và Ryder (5 tuổi), cùng các hành khách Dennis Dutton, con trai Jack và ông Craig Wadsworth.

    Chiếc máy bay gặp nạn thuộc sở hữu của Greg Biffle và rời sân bay Statesville khoảng 10h sáng cùng ngày. FAA và NTSB đã vào cuộc điều tra, trong đó NTSB giữ vai trò chủ trì, nhằm làm rõ nguyên nhân khiến máy bay mất kiểm soát trong quá trình hạ cánh.

  • Cô giáo không chồn/g nhận nuôi hai anh em mồ c//ôi, khi trở thành Phi Công người mẹ r//uột quay trở lại đưa 10 triệu tiền lệ phí mong nhận lại con…

    Cô giáo Lan năm ấy đã ngoài ba mươi, vẫn sống một mình trong căn phòng tập thể cũ của trường vùng ven. Lương giáo viên ít ỏi, bữa cơm chỉ đủ đạm bạc, nhưng lòng cô thì chưa bao giờ cạn yêu thương.

    Một chiều mưa tầm tã, trên bậc thềm trạm y tế xã, cô Lan nhìn thấy hai bé trai sinh đôi quấn chung một tấm áo mỏng, khóc khàn cả giọng. Bên cạnh chỉ có mảnh giấy nhàu nát: “Nhờ ai đó nuôi giúp, tôi không đủ khả năng…”
    Cô Lan bế cả hai lên, tim thắt lại. Từ giây phút ấy, cuộc đời cô rẽ sang một lối khác.

    Cô đặt tên cho hai em là Minh và Nam. Sáng cô đi dạy, trưa tranh thủ về nấu nồi cháo lớn, chiều lại dắt hai đứa ra ngã tư bán vé số. Những đêm mất điện, ba mẹ con ngồi học dưới ánh đèn dầu leo lét. Minh học giỏi Toán, Nam mê Vật lý và luôn hỏi cô:
    — “Cô ơi, sao máy bay lại bay được?”
    Cô Lan mỉm cười, xoa đầu:
    — “Vì có ước mơ nâng nó lên.”

    Nhiều năm trôi qua, Minh và Nam lớn lên trong tiếng rao vé số, trong những buổi phụ hồ cuối tuần, và trong những trang sách mượn từ thư viện trường. Cô Lan chưa từng mua cho mình chiếc váy mới, nhưng tiền học của hai con thì chưa bao giờ thiếu.

    Ngày Minh và Nam đậu vào trường đào tạo phi công, cô Lan khóc suốt đêm. Đó là lần đầu tiên cô cho phép mình tin rằng: hi sinh rồi sẽ có ngày nở hoa.

    Mười lăm năm sau, tại sân bay rộn ràng ánh đèn, hai chàng phi công trẻ trong bộ đồng phục chỉnh tề đứng đón một người phụ nữ tóc đã bạc nhiều. Cô Lan run run nhìn hai con, còn chưa kịp nói gì thì phía sau có một người đàn bà khác bước tới.

    Bà ta tự nhận là mẹ ruột của Minh và Nam. Bà kể về những năm tháng túng quẫn, về quyết định bỏ con trong nước mắt. Cuối câu chuyện, bà đặt lên bàn phong bì 10 triệu đồng, nói là “tiền chi phí nuôi nấng ngày xưa”, rồi xin được nhận lại con.

    Sân bay bỗng lặng đi.

    Minh khẽ đẩy phong bì lại, giọng bình tĩnh nhưng dứt khoát:
    — “Chúng tôi không nhận.”

    Nam tiếp lời, mắt đỏ hoe nhưng không run:
    — “Mẹ sinh ra chúng tôi, nhưng người nuôi chúng tôi thành người là cô Lan.”

    Hai anh em quay sang nắm tay cô giáo, rồi đưa ra quyết định cuối cùng:

    “Chúng tôi sẽ làm thủ tục pháp lý để cô Lan là mẹ hợp pháp của chúng tôi. Từ hôm nay, mọi phụng dưỡng, yêu thương, và danh phận làm mẹ — chỉ dành cho một người.”

    Người phụ nữ kia bật khóc, còn cô Lan thì òa lên trong vòng tay của hai “đứa trẻ” năm nào. Ngoài kia, một chiếc máy bay rẽ mây cất cánh.

    Có những người mẹ không sinh ra con — nhưng chính họ đã cho con đôi cánh để bay cả cuộc đời.

  • Cô giáo Lan năm ấy đã ngoài ba mươi, vẫn sống một mình trong căn phòng tập thể cũ của trường vùng ven. Lương giáo viên ít ỏi, bữa cơm chỉ đủ đạm bạc, nhưng lòng cô thì chưa bao giờ cạn yêu thương.

    Một chiều mưa tầm tã, trên bậc thềm trạm y tế xã, cô Lan nhìn thấy hai bé trai sinh đôi quấn chung một tấm áo mỏng, khóc khàn cả giọng. Bên cạnh chỉ có mảnh giấy nhàu nát: “Nhờ ai đó nuôi giúp, tôi không đủ khả năng…”
    Cô Lan bế cả hai lên, tim thắt lại. Từ giây phút ấy, cuộc đời cô rẽ sang một lối khác.

    Cô đặt tên cho hai em là Minh và Nam. Sáng cô đi dạy, trưa tranh thủ về nấu nồi cháo lớn, chiều lại dắt hai đứa ra ngã tư bán vé số. Những đêm mất điện, ba mẹ con ngồi học dưới ánh đèn dầu leo lét. Minh học giỏi Toán, Nam mê Vật lý và luôn hỏi cô:
    — “Cô ơi, sao máy bay lại bay được?”
    Cô Lan mỉm cười, xoa đầu:
    — “Vì có ước mơ nâng nó lên.”

    Nhiều năm trôi qua, Minh và Nam lớn lên trong tiếng rao vé số, trong những buổi phụ hồ cuối tuần, và trong những trang sách mượn từ thư viện trường. Cô Lan chưa từng mua cho mình chiếc váy mới, nhưng tiền học của hai con thì chưa bao giờ thiếu.

    Ngày Minh và Nam đậu vào trường đào tạo phi công, cô Lan khóc suốt đêm. Đó là lần đầu tiên cô cho phép mình tin rằng: hi sinh rồi sẽ có ngày nở hoa.

    Mười lăm năm sau, tại sân bay rộn ràng ánh đèn, hai chàng phi công trẻ trong bộ đồng phục chỉnh tề đứng đón một người phụ nữ tóc đã bạc nhiều. Cô Lan run run nhìn hai con, còn chưa kịp nói gì thì phía sau có một người đàn bà khác bước tới.

    Bà ta tự nhận là mẹ ruột của Minh và Nam. Bà kể về những năm tháng túng quẫn, về quyết định bỏ con trong nước mắt. Cuối câu chuyện, bà đặt lên bàn phong bì 10 triệu đồng, nói là “tiền chi phí nuôi nấng ngày xưa”, rồi xin được nhận lại con.

    Sân bay bỗng lặng đi.

    Minh khẽ đẩy phong bì lại, giọng bình tĩnh nhưng dứt khoát:
    — “Chúng tôi không nhận.”

    Nam tiếp lời, mắt đỏ hoe nhưng không run:
    — “Mẹ sinh ra chúng tôi, nhưng người nuôi chúng tôi thành người là cô Lan.”

    Hai anh em quay sang nắm tay cô giáo, rồi đưa ra quyết định cuối cùng:

    “Chúng tôi sẽ làm thủ tục pháp lý để cô Lan là mẹ hợp pháp của chúng tôi. Từ hôm nay, mọi phụng dưỡng, yêu thương, và danh phận làm mẹ — chỉ dành cho một người.”

    Người phụ nữ kia bật khóc, còn cô Lan thì òa lên trong vòng tay của hai “đứa trẻ” năm nào. Ngoài kia, một chiếc máy bay rẽ mây cất cánh.

    Có những người mẹ không sinh ra con — nhưng chính họ đã cho con đôi cánh để bay cả cuộc đời.

  • Tôi 61 tuổi, lên thành phố chăm cháu nội 6 năm, mỗi tháng tôi yêu cầu con dâu đưa 11 triệu đồng. 6 năm trời tôi bị họ hàng làng xóm chê tr::ách là “ham tiền” nhưng tôi vẫn mặc kệ đều đặn nhận tiền hàng tháng từ con dâu. Trước khi về quê, tôi đưa lại chúng 895 triệu đồng khiến các con s::ố::c tới mức vội vàng báo cô::ng a::n tới, hóa ra…

    Tôi năm nay 61 tuổi, là một người mẹ quê mùa, không học cao hiểu rộng, cũng chẳng biết nói lời hoa mỹ. 6 năm trước, tôi khăn gói lên thành phố trông cháu nội. Tôi yêu cầu con dâu mỗi tháng đưa cho mình 11 triệu đồng – cái giá khiến nhiều người họ hàng, làng xóm nói tôi “ham tiền”, “bòn rút con cái”. Họ cười sau lưng tôi, có người còn nói: “Nuôi cháu mà cũng đòi công như giúp việc.” Tôi chẳng đôi co, cũng không thanh minh. Mỗi tháng tôi vẫn đều đặn nhận tiền – và lặng lẽ ghi lại từng đồng. Cho đến một ngày, tôi trở về quê… và để lại cho con dâu 895 triệu đồng cùng một cuốn sổ nhỏ khiến cả nhà sốc nặng, thậm chí… gọi công an tới. Chỉ vì một bí mật mà suốt 6 năm tôi giấu kín.

    Tôi tên là Hòa, năm nay 61 tuổi. Quê tôi ở một xã nghèo của tỉnh Hà Nam. Cả đời tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ sống giữa lòng thành phố Hà Nội – càng không ngờ quãng thời gian đó lại kéo dài tới 6 năm.

    Ngày con trai tôi cưới vợ, tôi đã có linh cảm mọi thứ không hề đơn giản. Con dâu tôi – Tuyết – là người Hà Nội, làm kế toán cho một công ty nước ngoài. Nó khéo léo, ăn nói có học, còn tôi thì quê mùa, chỉ biết làm ruộng. Tôi và Tuyết không ghét nhau, nhưng cũng chẳng thân.

    Một năm sau ngày cưới, Tuyết sinh cháu trai. Khi nó chuẩn bị đi làm lại, hai vợ chồng gọi điện về quê, nhờ tôi lên trông cháu giúp.

    Tôi suy nghĩ cả đêm.

    Tôi biết, việc trông cháu không phải đơn giản. Tôi từng thấy hàng xóm lên thành phố trông cháu, vất vả từ sáng đến khuya, ăn uống tiết kiệm, tiền nong thì “làm giúp con” nên chẳng ai đưa đồng nào. Về quê, vừa bệnh vừa trắng tay.

    Tôi quyết định khác.

    Tôi nói với Tuyết rõ ràng:

    “Mẹ lên trông cháu, lo cơm nước, nhà cửa, nhưng mỗi tháng mẹ muốn nhận 11 triệu đồng.”

    Đầu dây bên kia im lặng một lúc.

    Rồi Tuyết hỏi:

    “Mẹ cần tiền tiêu riêng ạ?”

    Tôi đáp:

    “Không. Mẹ không tiêu. Mẹ cần cho mẹ là một chuyện. Còn lý do, để sau này các con hiểu.”

    Tôi không giải thích thêm. Con tôi cũng không hỏi nữa. Một tuần sau, tôi khăn gói lên Hà Nội.

    Ngày đầu về sống chung, tôi thấy rõ sự xa cách. Tuyết lịch sự, nhưng không thân thiện. Nó để tiền trong phong bì trên bàn, đúng ngày mùng 1 hàng tháng. Không thiếu một đồng.

    Tôi bắt đầu công việc không tên: sáng dậy từ 5 giờ, cho cháu ăn, tắm rửa, giặt giũ, nấu ăn cho cả nhà. Con dâu tôi đi làm từ 7h30 sáng đến 6h tối, tối về thì chơi với con một lúc rồi ngủ. Ngày này qua ngày khác, tôi như một cái bóng – âm thầm, lặng lẽ.

    Mỗi tháng, tôi nhận 11 triệu đồng, không tiêu đồng nào. Tôi ghi rõ ngày nhận, số tiền, ký tên vào một cuốn sổ nhỏ, rồi bỏ vào két sắt riêng – cái két mà chính tôi bỏ tiền ra mua và để ở đầu giường mình.

    Ba năm trôi qua. Làng xóm ở quê bắt đầu bàn tán:

    “Bà Hòa lên thành phố chăm cháu mà đòi tiền từng tháng.”
    “Mẹ chồng gì mà sống bạc vậy, bòn rút cả con dâu.”
    “Sướng nhé, ở nhà máy lạnh, trông cháu mà có lương.”

    Tôi nghe, tôi đau.

    Nhưng tôi không phản bác. Tôi nghĩ, miệng người thì có mấy khi ngừng nói.

    Tôi chỉ âm thầm tích cóp.

    Năm thứ tư, cháu tôi đi học mầm non. Tôi định xin về quê. Nhưng Tuyết níu lại:

    “Mẹ ở thêm giúp con mấy năm nữa, con còn bận công việc quá.”

    Tôi nhìn ánh mắt Tuyết. Không còn là ánh mắt xa lạ ngày nào – mà là sự biết ơn, tôn trọng.

    Tôi gật đầu.

    Và tiếp tục ở lại. Vẫn 11 triệu mỗi tháng. Vẫn ghi sổ. Vẫn không tiêu đồng nào.

    Năm thứ sáu, tôi cảm thấy mệt hơn, sức khỏe kém dần. Tôi lặng lẽ thu xếp đồ, chuẩn bị về quê.

    Trước ngày về, tôi đưa cho Tuyết một phong bì lớn. Trong đó có cuốn sổ ghi rõ từng khoản nhận – tổng cộng 895 triệu đồng – và một quyển sổ tiết kiệm mang tên Tuyết, đúng số tiền ấy.

    Tôi viết trong một tờ giấy nhỏ:

    “Mẹ không cần tiền, mẹ cần sự công bằng.
    Đây là số tiền các con đã trả mẹ – không phải vì công chăm cháu, mà là vì mẹ muốn các con học được cách chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình.
    Còn đây là sổ tiết kiệm – mẹ để lại cho cháu nội. Sau này, cháu lớn, hãy cho nó biết rằng bà nội không hề ‘ham tiền’ như người ta nói.”

    Tôi đi về quê hôm sau.

    Chưa đầy một tuần sau, có công an đến gõ cửa nhà tôi…

    Tôi trở lại quê trong một buổi sáng mù sương.

    Mảnh sân cũ rêu phong, luống rau tôi từng trồng nay mọc đầy cỏ dại. Tôi cởi đôi dép nhựa, bước lên hiên, tay run run mở cánh cửa gỗ đã bắt đầu mối mọt. Căn nhà im lặng, yên ắng như chính những năm tháng tôi đã âm thầm tích cóp.

    Tôi ngồi xuống ghế, rót cho mình một cốc nước chè, lòng nhẹ tênh.

    Tôi không chờ đợi điều gì.

    Tôi cũng không nghĩ con cái sẽ nói lời cảm ơn.

    Chỉ hy vọng sau này, khi tôi khuất núi, cháu nội lớn lên sẽ cầm được quyển sổ tiết kiệm ấy mà hiểu: bà nội từng có mặt trong đời nó – không chỉ là người thay bỉm, pha sữa, dỗ ngủ… mà là một người đã dạy bố mẹ nó sống có trách nhiệm.

    Nhưng tôi không ngờ, chỉ sau 6 ngày, một chiếc xe ô tô màu đen đỗ xịch trước cổng. Ba người đàn ông mặc sắc phục bước xuống, hỏi:

    “Bà là Nguyễn Thị Hòa?”

    Tôi luống cuống:

    “Tôi đây… có chuyện gì vậy các chú?”

    Một người giơ ra giấy giới thiệu:

    “Chúng tôi từ Công an Quận Thanh Xuân, Hà Nội. Có người báo cáo về việc bà đưa một khoản tiền lớn không rõ nguồn gốc. Mong bà phối hợp làm rõ.”

    Tôi sững người.

    Mãi sau mới hiểu: chính Tuyết – con dâu tôi – là người báo công an.

    Sau này, ngồi trong trụ sở xã để làm việc với công an huyện, tôi mới hiểu đầu đuôi câu chuyện.

    Tuyết nhận được phong bì hôm tôi về quê, mở ra thì choáng váng. Sổ ghi tay 72 tháng, đều đặn mỗi tháng 11 triệu, tổng 895 triệu. Có cả chữ ký, ngày tháng rõ ràng.

    Nhưng điều khiến Tuyết run rẩy nhất chính là… cuốn sổ tiết kiệm đứng tên cô ấy, với chính xác số tiền đó.

    Tuyết bảo chồng:

    “Em không hiểu… mẹ lấy đâu ra số tiền ấy? Mình có chuyển cho mẹ nhưng bà bảo không tiêu, thế tại sao lại có đủ từng ấy để đứng tên sổ tiết kiệm cho con?”

    Con trai tôi hoảng:

    “Hay là mẹ… có dính tới việc vay nặng lãi? Hay ai đó nhờ mẹ đứng tên hộ?”

    Không ai tin được một bà già 61 tuổi, chẳng biết xài điện thoại thông minh, chẳng biết Internet Banking, lại âm thầm giữ gìn tiền nong cẩn thận đến từng đồng, trong suốt 6 năm trời.

    Vì lo sợ mẹ bị ai lừa đảo – hoặc dính vào chuyện gì mờ ám – Tuyết gọi điện báo công an nhờ kiểm tra.

    Tôi mời công an vào nhà, mở tủ lấy ra bản photo cuốn sổ tay ghi nhận từng tháng. Kèm theo đó là hóa đơn mua két sắt, sao kê lương hưu của tôi, tiền hỗ trợ người cao tuổi mà tôi không hề tiêu đến, cũng cộng thêm vào.

    Tôi nói:

    “Tiền đó là con dâu tôi đưa, tôi chỉ giữ lại. Tôi không tiêu gì cả. Ghi rõ ràng đây. Mỗi tháng 11 triệu, tổng 72 tháng, đúng 895 triệu. Sổ tiết kiệm đứng tên con dâu tôi – tôi chỉ muốn trả lại cho chúng thôi.”

    Một người công an trẻ nhìn tôi, hỏi:

    “Bà không tiêu một đồng nào trong suốt 6 năm à?”

    Tôi cười hiền:

    “Tôi ăn cơm nhà nó, ngủ giường nhà nó, nước điện cũng của nó. Tôi lấy tiền để làm gì?”

    Họ làm việc một buổi rồi rút lui. Trước khi đi, một người lặng lẽ nói:

    “Nếu nhà nào cũng có mẹ chồng như bà thì chắc chẳng cần tới luật pháp đâu bà ạ.”

    Hai ngày sau, Tuyết và chồng lên quê.

    Họ bước vào nhà với vẻ mặt lạ lẫm, như nhìn tôi bằng một ánh mắt khác. Không còn là “mẹ chồng khó tính”, “người đàn bà ham tiền” – mà là một người họ chưa từng thật sự hiểu.

    Tuyết nghẹn ngào:

    “Mẹ… tại sao mẹ không nói với con từ đầu?”

    Tôi rót nước, đặt xuống bàn:

    “Nếu mẹ nói ngay từ đầu, các con sẽ không chịu trách nhiệm. Vì nghĩ ‘có mẹ trông miễn phí’, các con sẽ dựa dẫm. Mẹ muốn các con hiểu: mỗi quyết định đều có giá phải trả.”

    Tuyết im lặng, nước mắt lăn dài.

    Tôi nói tiếp:

    “Mẹ lấy tiền không phải vì cần tiền. Mẹ lấy để dạy các con biết quý trọng thời gian và công sức của người khác. Ai cũng phải học cách trả giá cho sự tiện nghi mình có.”

    Ba tháng sau, tôi nhận được một bưu phẩm nhỏ từ cháu nội – lúc đó 6 tuổi, viết bằng nét chữ non nớt:

    “Bà nội ơi, con cảm ơn bà đã trông con. Mẹ bảo, bà là người giàu nhất vì bà có một trái tim vàng.”

    Tôi đọc, không cầm được nước mắt.

    Tôi – người phụ nữ 61 tuổi, không biết dùng mạng xã hội, không có bằng cấp hay tài khoản ngân hàng – đã khiến cả nhà mình phải suy nghĩ lại.

    Trong mắt người ngoài, tôi từng là “mẹ chồng tham tiền”. Nhưng trong sâu thẳm, tôi chỉ là một người mẹ muốn dạy con cái mình bài học cuối cùng:
    “Yêu thương là cho đi – nhưng phải để người khác hiểu được giá trị của sự

  • Chuyến bay từ Đà Nẵng đi Hà Nội dừng khẩn cấp vì khách nói chuyện ‘có súng’

    (CAO) Khi 97 hành khách cùng tổ lái chuyến bay từ Đà Nẵng đi Hà Nội đang trên tàu bay để chuẩn bị cất cánh thì có 2 khách nam nói chuyện về việc có súng trong chuyến bay. Chuyến bay phải dừng để thực hiện kiểm tra lại từ đầu.

    Ngày 8/11, Cảng hàng không quốc tế Đà Nẵng cho biết, một chuyến bay tối qua (7/11) phải dừng khẩn cấp, trễ chuyến vì có hành khách nói chuyện với nhau về việc cất súng trong hành lý.

    Theo báo cáo ban đầu, tối 7/11, chuyến bay mang số hiệu VN186 khởi hành từ Đà Nẵng đi Hà Nội dự kiến cất cánh lúc 19 giờ 25. Trong lúc chờ để bay ở trên tàu bay, có hai hành khách là Nguyễn Đức Tr. (SN 1993, ngụ huyện Tiền Hải, tỉnh Thái Bình) và Lê Xuân Q. (SN 1983, ngụ TP.Thái Bình, tỉnh Thái Bình) nói chuyện qua lại với nhau. Một người hỏi người còn lại liên quan đến việc để súng ở đâu thì người kia trả lời đã cất trong hành lý.

    Tiếp viên trên chuyến bay hỏi lại thì hai hành khách trình bày là chỉ nói đùa. Cơ trưởng buộc phải yêu cầu lập biên bản tại máy bay, yêu cầu an ninh hỗ trợ.

    Hành khách chờ ra tàu bay. Ảnh minh họa.

    Lực lượng An ninh hàng không của Cảng vụ Hàng không miền Trung đến vị trí tàu bay đỗ bến số 27 xem xét, xử lý. Lúc 20 giờ 20, lực lượng chức năng áp giải 2 hành khách trên xuống khỏi tàu bay đưa về phòng an ninh kiểm tra nhưng không phát hiện có súng hay vật nổ, chất cấm trong người.

    Cơ quan chức năng cũng thực hiện lại quá trình kiểm tra an ninh đối với toàn bộ 97 hành khách, hành lý xách tay và tiến hành lục soát tàu bay.

    Đến 21 giờ cùng ngày, kết thúc quá trình lục soát đối với tàu bay, quá trình kiểm tra lại an ninh đối với hành khách và hành lý nhưng không phát hiện vật phẩm nguy hiểm, chất cấm chất nổ.

    Đến 22 giờ 15 cùng ngày, chuyến bay VN186 tiếp tục hành trình. Thời gian bị trễ do sự việc hai hành khách thông tin về việc có súng là 2 giờ 31 phút. Hiện vụ việc đang được Cảng vụ hàng không miền Trung xử lý theo quy định của Luật hàng không.

    Được biết, trước mắt, hai hành khách tung tin có súng phải đối mặt với mức xử phạt vi phạm hành chính là 12,5 triệu đồng/người.

  • Chồng é:p vợ đang bệ::nh n:ặng kí đơn ly hôn ngay trước mặt nh:ân tình –

    Phòng bệnh tầng 7 chiều ấy mưa tầm tã. Tiếng máy truyền dịch kêu “tích… tích…” lạnh lẽo. Trên giường, Mai – người vợ vừa trải qua đợt hóa trị thứ ba – gầy yếu, da xanh xao, tay vẫn còn cắm kim tiêm. Bên cạnh, Hưng, chồng cô, cầm tờ giấy trắng, giọng lạnh lùng:

    – Ký đi. Coi như giải thoát cho cả hai. Tôi không thể sống mãi với người bệnh như cô được.

    Mai run rẩy, đôi mắt đỏ hoe:

    – Anh nói gì thế, Hưng? Khi cưới, anh từng thề dù ốm đau cũng không rời nhau mà?

    Hưng cười nhạt, quay sang người phụ nữ đang đứng ở cửa – Trang, nhân tình của anh – rồi nói như giễu cợt:

    – Lúc đó tôi còn trẻ, chưa hiểu đời. Giờ tôi biết mình cần gì rồi. Trang mới là người tôi muốn sống cùng. Cô ký đi, để tôi còn lo thủ tục.

    Mai nhìn sang, thấy ả nhân tình đứng chống nạnh, sơn móng đỏ chói, miệng cười nhếch mép:
    – Chị ký đi, anh Hưng thương hại chị nên mới đến đây nói tử tế. Chứ thật ra, anh ấy đã dọn đồ về ở với tôi rồi.

    Giọng Mai nghẹn lại, tay run cầm bút nhưng không thể viết nổi.
    – Anh… anh thật sự nỡ sao?

    Hưng lạnh lùng gạt tay cô:
    – Ký nhanh lên, tôi không có thời gian.

    Đúng lúc ấy, cửa phòng bật mở. Một người phụ nữ tóc bạc, mặc áo mưa ướt sũng bước vào – mẹ Hưng. Bà cầm theo một chiếc túi ni-lông, đôi mắt ánh lên sự phẫn nộ xen lẫn thất vọng.

    – Hưng! Con đang làm cái gì đấy?

    Hưng giật mình:
    – Mẹ… mẹ vào đây làm gì?

    Bà tiến lại gần, giật phắt tờ đơn ly hôn trên tay con trai, xé toạc làm đôi, ném thẳng vào mặt anh:

    – Tao sinh mày ra không phải để mày đối xử với vợ mày như thế này! Con Mai đã vì nhà này mà bán cả cửa hàng, chăm tao lúc nằm viện, giờ bệnh tật thế này mà mày nỡ ép ly hôn à?

    Trang cố chen vào:

    – Bác ơi, chuyện của vợ chồng anh Hưng thì để họ tự giải quyết. Bác không…

    Bốp!

    Tiếng tát vang lên chát chúa. Bà mẹ chồng giáng cho ả một cái tát trời giáng đến nghiêng mặt, gằn giọng:

    – Câm miệng! Loại đàn bà phá hoại hạnh phúc người khác, bước chân vào nhà tao thêm một bước nữa, tao cho người l/ột d/a số/ng đấy!

    Trang ôm má, run rẩy: Bác… bác dám đánh con à?

    Bà quát lớn: Tao còn dám làm hơn thế! – Rồi quay sang gọi bảo vệ: – Đuổi con đàn bà này ra khỏi bệnh viện cho tao, nếu không tao báo công an vì tội quấy rối bệnh nhân!

    Mấy bảo vệ nghe tiếng liền chạy vào, Trang hốt hoảng ôm túi chạy thục mạng, không dám ngoái đầu lại. Căn phòng yên lặng chỉ còn tiếng mưa đập vào cửa kính.

    Bà mẹ chồng quay lại, nhìn con trai – giọng trầm, đầy uất hận: Từ giờ, tao từ con. Tao sẽ đứng tên toàn bộ tài sản, bán nhà, để lo cho Mai chữa bệnh. Mày không còn là con tao nữa.

    Hưng sững sờ: Mẹ… mẹ nói gì thế?

    – Tao nói thật đấy. Tao không có đứa con bất nhân như mày. Đi đi, mang theo sự nhục nhã của mày, đừng bao giờ bước chân về cái nhà này nữa!

    Bà đỡ Mai ngồi dậy, lau nước mắt cho cô: Con đừng sợ, mẹ ở đây rồi. Con sẽ khỏi bệnh, con phải sống, vì con của con nữa.

    Sau hôm đó, mẹ Hưng chuyển Mai đến bệnh viện tốt nhất, thay con trai chăm sóc con dâu từng bữa. Bà bán cả căn nhà đang ở, dọn vào thuê trọ gần viện.

    Còn Hưng thì mất việc, Trang bỏ đi cùng một gã khác, mang theo toàn bộ số tiền anh ta tích góp. Anh ta cố gọi điện cho mẹ, nhưng bà chỉ lạnh lùng đáp: “Đời này tao chỉ có một đứa con – là con dâu tao. Còn mày, tao coi như đã chết.”

  • Người mẹ m;/ất vì đu;/ối nước, cả gia đình mang về nhà a-n tá/ng – nhưng đến lúc cho vào q;/uan tà/i thì đứa con 5 tuổi chỉ tay hét lên “mẹ bảo không phải”…


    Gia đình ông Lâm sống ở một vùng quê ven sông, nơi cuộc sống trôi qua bình lặng như con nước đầu nguồn. Căn nhà nhỏ lợp mái tôn cũ kỹ của ông bà nằm lặng lẽ bên rặng tre, giữa những thửa ruộng và tiếng chim chiều thưa thớt. Ông Lâm làm nghề sửa đồ, còn bà Hương – người vợ hiền lành, tảo tần – vẫn thường giặt đồ ở bờ sông mỗi chiều khi ánh nắng đã dịu.

    Mọi chuyện tưởng chừng sẽ mãi bình yên cho đến một buổi chiều định mệnh. Hôm đó, bà Hương mang thúng quần áo xuống bến sông như thường lệ. Nhưng khi trời sập tối, bà vẫn chưa quay về. Ông Lâm nghĩ bà nán lại trò chuyện với mấy người hàng xóm. Nhưng rồi trời tối mịt. Không ai thấy bà Hương đâu. Cả nhà lo lắng. Ông Lâm cầm đèn pin ra bờ sông tìm, gọi khản cả giọng. Càng tìm, lòng ông càng run lên từng cơn lạnh buốt.

    Sáng hôm sau, dân làng phát hiện thi thể một người phụ nữ trôi dạt về phía hạ lưu, cách nơi bà Hương thường giặt đồ hơn một cây số. Thi thể đã bị ngâm nước, khuôn mặt biến dạng khó nhận, nhưng vóc dáng và quần áo gần như trùng khớp với bà.

    Ông Lâm đến nhận dạng. Nhìn thi thể mà chân ông khuỵu xuống. Dù mặt không còn rõ, nhưng chiếc áo hoa nâu – chiếc bà Hương thường mặc – vẫn còn dính bùn nước. Trong nỗi đau tột cùng và thời gian cấp bách, ông quyết định mang thi thể về lo hậu sự. Chính quyền cũng không yêu cầu giám định kỹ vì không có dấu hiệu bất thường.

    Tang lễ được tổ chức nhanh chóng, theo phong tục làng quê. Khói hương quyện lấy tiếng khóc nghẹn ngào. Căn nhà nhỏ ngập trong tang thương. Ông Lâm ngồi thẫn thờ, đôi mắt vô hồn, tay nắm chặt tấm khăn tang. Các con ông, đứa lớn đứa nhỏ, đều quỳ lặng lẽ bên linh cữu. Trong đó, thằng bé Bin – đứa con út mới lên năm – vẫn chưa hiểu rõ sự mất mát, nhưng đôi mắt nó đỏ hoe, cứ nhìn quanh như tìm kiếm điều gì.

    Chiều hôm đó là lễ nhập quan. Thi thể đã được khâm liệm, hương khói nghi ngút. Người thân, hàng xóm kéo đến đưa tiễn. Mọi thứ chuẩn bị xong, chỉ còn chờ đặt nắp quan tài.

    Bỗng giữa không gian trầm mặc ấy, một tiếng la thất thanh vang lên:

    — “Không phải mẹ! Mẹ bảo con… không phải mẹ!”

    Mọi người giật mình quay lại. Là Bin. Thằng bé từ đâu chạy tới, mặt mũi hoảng loạn, mồ hôi nhễ nhại, nước mắt giàn giụa.

    — “Mẹ đang lạnh! Mẹ ở chỗ cây cong! Mẹ bảo con vậy mà!” – nó hét lên, hai tay vung loạn xạ, chỉ về phía quan tài.

    Không khí nghẹt thở. Một vài người thì thào: “Nó còn nhỏ, chắc sốc quá hóa mê sảng…” Bà nội của Bin run giọng, cố trấn an:

    — “Chắc… chắc nó mơ gì đó…”

    Nhưng Bin không dừng lại. Nó nhào tới, giật phăng khăn tang trên đầu, gào lên nức nở:

    — “Người này không phải mẹ! Mẹ đang lạnh, mẹ kêu con tới cứu mẹ ở chỗ cây cong!”

    Đám đông sững sờ. Có người nắm lấy tay ông Lâm, thì thầm:

    — “Anh à, trẻ con… đôi khi nó nhạy lắm…”

  • chuyenhay.com.vn Ăn 1 miếng đã không tốt mà nhiều người cứ vô tư ăn – chuyenhay.com.vn

    Đối với những loại thực phẩm này, chúng ta cần đảm bảo khâu chế biến sạch sẽ, ăn chín uống sôi để tiêu diệt các loại ký sinh trùng có hại.

    Các loại ký sinh trùng gây bệnh truyền qua thực phẩm thường gặp là amip, lỵ, giun tròn, giun móc, sán… Khi xâm nhập vào cơ thể con người, chúng có thể gây ra những bệnh như rối loạn tiêu hóa, hội chứng thiếu máu, viêm ruột/dạ dày, viêm đại tràng…

    Hàng tạp hoá

    Để đề phòng ký sinh trùng xâm nhập cơ thể, bạn hãy thận trọng khi ăn những loại thực phẩm dưới đây.

    Lươn
    thuc-pham-chua-ky-sinh-trung-01

    Môi trường sống của lươn là vùng nước đọng. Ở đây có điều kiện thuận lợi cho các loại ký sinh trùng sinh sôi, phát triển. Do đó, lươn vàng có nguy cơ cao bị nhiễm các loại ký sinh trùng có hại. Vào mùa sinh sản của ký sinh trùng, tỷ lệ nhiễm trùng của lươn có thể lên tới 50%. Tất cả các loài lươn sống trong môi trường bùn lầy, nước đọng đều có nguy cơ bị nhiễm ký sinh, đặc biệt là lươn vàng.

    Lươn vàng là vật chủ trung gian của ít nhất 15 loại ký sinh trùng, trong đó có ấu trùng giun tròn. Khi ấu trùng giun tròn xâm nhập vào cơ thể, chúng có thể phát triển và tấn công lên vùng mắt, gây ảnh hưởng tới thị lực. Ngoài ra, lươn còn có thể nhiễm ấu trùng sán. Loại sinh vật này sinh sôi cực nhanh và có thể tấn công các cơ quan nội tạng, não bộ.

    Vì vậy, hãy đảm bảo luôn rửa sạch và nấu lươn chín kỹ trước khi ăn, tối thiểu phải đun sôi 4-5 phút.

    Ốc
    thuc-pham-chua-ky-sinh-trung-02

    Ốc là một loại thực phẩm được nhiều người yêu thích nhưng cũng là “ổ chứa” nhiều loại ký sinh trùng. Nếu không chế biến đúng cách và nấu chín kỹ trước khi ăn, mầm bệnh từ ốc có thể xâm nhập vào cơ thể.

    Hàng tạp hoá

    Đa số các loài ốc đề sinh sống trong môi trường ao hồ, đầm lầy, nơi có nước đọng nên rất dễ nhiễm ký sinh. Trong đó, ấu trùng giun tròn ống Angiostrongylus cantonensis được đánh giá là loại nguy hiểm nhất.

    Một con ốc có thể chứa tới hơn 3.000 ký sinh trùng. Nếu chúng xâm nhập vào cơ thể, người bệnh có thể bị sốt, đau đầu, cứng cổ và gặp nhiều triệu chứng khó chịu khác. Khi Nếu ký sinh trùng xâm nhập lên não, người bệnh có thể bị viêm màng não, mất trí nhớ và nguy hiểm đến tính mạng.

    Vì vậy, khi chế biến ốc, bạn cần ngâm kỹ, rửa sạch và nấu chín để đảm bảo an toàn.

     Thịt trâu, bò sống hoặc tái
    thuc-pham-chua-ky-sinh-trung-03

    Thịt trâu, bò là nguồn cung cấp nhiều dưỡng chất quý giá cho cơ thể. Món trâu, bò sống hoặc tái cũng được nhiều người yêu thích. Tuy nhiên, đây là món ăn có khả năng nhiễm ký sinh trùng cao. Thực tế, đã có bệnh nhân nhập việm do nhiễm trùng khi ăn thịt bò, phổ biến nhất là sán dây bò.

    Hàng tạp hoá

    Nang ấu trùng sán dây bò hay xuất hiện ở cơ lưỡi, cơ hoành, cơ tim, cơ mông… của trâu, bò. Loại sinh vật này khi đi vào cơ thể con người sẽ bám vào niêm mạc ruột ở phần trên hỗng tràng và hút dinh dưỡng để tồn tại. Một con sán dây bò trưởng thành có thể dài từ 4-10cm.

    Sán dây bò hút dinh dưỡng từ cơ thể, gây tổn thương ở ruột, làm viêm ruột, rối loạn tiêu hóa… Chúng có thể bò lung tung trong dạ dày gây ra hiện tượng đau bụng, rối loạn tiêu hóa, kém ăn, sụt cân, đau đầu, chóng mặt, thiếu máu… Về lâu dài, chúng sẽ gây ra nguy hiểm đến tính mạng của con người.

    Ếch hoang dã và rắn
    thuc-pham-chua-ky-sinh-trung-04

    Các loại ếch và rắn hoang dã có thể mang trong mình ký sinh trùng, phổ biến nhất là ấu trùng sán nhái. Loại sinh vật này có thể bám lên thành ruột của con người. Sau khi nở ra, chúng sẽ xâm nhập lên não thông qua quá trình lưu thông máu. Cách tiêu diệt loại ấu trùng này là nấu chín thực phẩm ở nhiệt độ 100 độ C trong ít nhất 2 phút.

    Cá sống
    thuc-pham-chua-ky-sinh-trung-05

    Các loại cá đều có khả năng chứa ký sinh trùng, nhất là sán lá gan. Con người sẽ mắc bệnh sán lá gan nếu ăn cá chưa nấu chín.

    Sán lá gan khi đi vào cơ thể sẽ gây ra nhiều biến chứng nghiêm trọng. Loại sán lá gan lớn có thể đi qua thành tá tràng, vào ổ bụng rồi sinh trưởng trong nhu mô gan. Về lâu dài, chúng sẽ tiết ra các chất có hại cho gan, gây áp xe gan. Sán cũng có thể di chuyển đến các bộ phận khác của cơ thể như da, cơ, khớp, vú…

    Sán lá gan nhỏ cũng xâm nhập vào mô gan, để trứng và gây ra tình trạng xơ gan, tắc mật, áp xe gan…

    Tôm, cua sống
    Empty

    Tôm, cua sống cũng là thực phẩm chứa nhiều ký sinh trùng, phổ biến nhất là sán lá phổi. Sau khi xâm nhập vào cơ thể, loại sán này sẽ ký sinh trong phổi và khiến người bệnh ho ra máu.

    Hàng tạp hoá

    Nhiều người thích ăn tôm, cua sống, tôm cua ngâm tương (không nấu chín bằng nhiệt). Trong khi đó, quá trình ngâm tương, giấm, rượu và các thành phần khác hầu như không thể tiêu diệt hoàn toàn các loại ký sinh.

    Củ ấu

    Củ ấu rất giàu  vitamin và khoáng chất, có hương vị thơm ngon khi nấu canh hoặc hầm với xương. Nhưng chúng được trồng nơi ruộng đất, quá trình sinh trưởng dễ nhiễm vi khuẩn trong nước. Cho nên, chúng cần được trụng qua nước sôi khoảng 15 giây để loại bỏ axit oxalic trước khi chế biến.

    Củ mã thầy (hạt dẻ nước)

    Củ mã thầy hay còn gọi là hạt dẻ nước giàu dinh dưỡng, ăn vào có tác dụng bồi bổ sức khỏe, nâng cao sức đề kháng rất tốt.

    Mua vitamin và thực phẩm chức năng

    Chúng nhỏ xinh, giòn và mọng nước, vị ngọt nên được nhiều người ưa thích ăn như một loại trái cây.

    Có thể bạn không biết rằng, củ mã thầy phần lớn được trồng trên ruộng lúa hoặc vùng đất bùn ẩm, nhiều vi khuẩn và ký sinh trùng dễ bám vào vỏ. Nhiều người nghĩ chỉ cần rửa sạch củ, gặm vỏ ngoài cũng chẳng sao, nhưng làm như vậy rất dễ nuốt phải ấu trùng giun. Cho nên, để ăn loại củ này cần gọt kỹ vỏ trước khi ăn. Có thể mang nấu canh hoặc luộc chín làm salad.